Làm người kỉnh Phật tưởng Trời
Ơn cha nghĩa mẹ mấy lời đừng vong
Trung quân rày đã hết lòng
Cang thường đạo nghĩa giữ đồng đôi bên
Mai sau về đặng cõi trên
Ngàn năm bia tạc tiếng nên để đời
Tam cang dặn bảo hết lời
Bằng ai giữ dạ cõi Trời đặng lên
Người đời sống cũng chẳng bền
Chí công niệm Phật thác lên Thiên-đường
Hiu hiu gió thổi bốn phương
Thầy chưa ra thế cảm thương dân trời
Dặn trong thiên hạ mọi nơi
Đừng quen thói dữ sỡ đời gian nan
Chừng nào Phật xuất An Giang
Nhơn dân lục tỉnh thanh nhàn tấm thân
Bảo người niệm Phật cho cần
Việc đời đã tới hầu gần tới đây
Mấy người chẳng giữ lời Thầy
Tới chừng nước lụt thác đầy mọi nơi
Phải toan làm phước thấu Trời
Ai làm hành thiện nạn đời thoát qua
Còn người hành ác thậm đa
Đến chừng thiên hỏa khóc la vang vầy
Bởi mình chẳng giữ lời thầy
Bây giờ hãn hữu sự nầy hết trông
Phần thời mắc trận đại giông
Đông Tây Nam Bắc đại đồng lấp thây
Ai mà theo đặng Từ Bi
Đến chừng bát loạn can gì tới ta
Giữ lòng niệm Phật Di Đà
Thời lên sơn lãnh thấy mà thời hay
Lòng ta dạ dốc thảo ngay
Lên non sơn lãnh tìm tày Bửu Châu
Bửu Châu có đó hết sầu
Non tiên từ tạ khấu đầu lui ra
Nguyền xin cho đến láng bà
Xem trong làng ấy tợ mà bồng lai
Lạ lùng chẳng dám hỏi ai
Biết làm sao thấu Bồng Lai cát đằng
Đến đây dạ dốc khăng khăng
Rán mà tu niệm cát đằng trải qua
Ra về dạ lại xót xa
Cảm ơn người đức ví bằng thái sơn
Giữ mình cho trọn nghĩa nhơn
Dầu ai mua oán chát hờn mặc ai
Đêm ngày tưởng niệm Như Lai
Lòng ta dốc quyết hoài hoài đừng quên
Hỡi người niệm Phật cho bền
Mai sau cũng đặng gần bên Phật Thầy
Nói cùng thiên hạ điều nầy
Không tu việc tới lên rày đặng đâu
Ngồi buồn nghỉ lại thêm sầu
Lời Thầy răn dạy ai hầu nhớ đâu
Trong đời nhiều nổi cơ cầu
Nghèo thời khinh dễ giàu thời trọng thay
Ý người lòng ở chẳng ngay
Nghĩa nhân chẳng có sa nay ngục hình
Diêm đình lượng rộng thinh linh
Mấy ai trung hiếu thì mình đặng siêu
Đến chừng Phật khiến đảo điu
Nhơn đâu thiên hạ thác nhiều khá thương
Lên đường từ giả thôn hương
Âm thinh ba tiếng bốn phương mịt mù
Thầy răn thiên hạ không tu
Nơi nơi khắp xứ võng dù nghinh ngang
Đến chừng núi lở đá tan
Bốn phương xao xuyến chẳng an dân Trời
Dặn dùng bổn đạo mọi nơi
Thầy còn ở núi tới thời mới ra
Khuyên trong lớn nhỏ bé già
Gắng lên cho tới kẻo mà khôn tinh
Mấy người ở thế lòng khinh
Ai mà lên tới thấy linh việc đời
Đến sau nước dẩy quá vời
Người ta tinh sợ không lời thiệt hơn
Hay vầy tầm chốn Thất Sơn
Ắt là khỏi nạn chi sờn tới ta
Đến chừng niệm Phật bôn ba
Phật không thấy Phật thấy ta một mình
Bây giờ mới biết Phật linh
Tam bành lục tặc dục mình không tu
Khiến xuôi hồn xuống Diêm phù
Còn nơi Thiên hộ mịt mù thấy đâu
Phần thời thương tiếc bò trâu
Tổn hao ngại vật biết hầu làm sao
Dân như cá cạn ở ao
Biết mà tầm bực gò cao nương mì
Nào hay Trời khiến thình (8)
Nhơn sao thiên hạ gập ghình khóc than
Bao giờ ngọc xuất An Giang
Thái bình thiên hạ bạc vàng nhiều thay
Nhà nhà no đủ bằng nay
Nơi nơi lạc nghiệp toại thay tấm tình
Cửa trời mở rộng thinh thinh
Bằng ai còn lại thì mình hóa thân
Trong đời thiên hạ tốt liên
Lần theo Đế Thuấn Thánh biền cũng nên
Công đồng tam cõi dưới trên
Những đường thiên lộ xuống lên thoại lòng
Đường Tây, Tiên kiểng song song
Muôn dân lạc nghiệp toại lòng vui thay
Bằng ai chép để ca tay
Coi rồi thì biết thảo ngay làm lành
Thầy còn ở ẩn non xanh
Bảo người dương thế đành rành thì thôi
Hạ Nguơn đã cận người ôi
Nay ta giáng bút để thôi cõi đời.
Thú vui thanh thủy đời hằng trải
Ở biển lai minh cải quá giang
Quốc thới dân khương trang điểm tiếc
Tận ý đề thơ biết lục nhâm
Tâm ngoạt thiền hình tâm nhị giác
Thập ngoạt huờn lai đáp tam nhâm
Giáp tý giáp dần thâm quí hợi
Lục ngoạt xuân nguơn đãi chánh chung
Láng bà để kiển trung quân tựu
Ngọc xuất An Giang hựu thú vui.
- CHUNG -